Ký ức Thường Châu 2018: Mới đó đã sắp 6 năm

Việt Nam, một ngày cuối tháng giêng 2018 tất cả các nẻo đường bổng trở nên nhộn nhịp lạ thường, một màu đỏ đầy chất nhựa đã len lõi và thẩm thấu đến mọi vùng miền của đất nước hình chử S. 

Thường Châu ngày đó các bạn còn nhớ không?

Xa hơn, rộng hơn nó còn được tiếp nối bởi những người con đất Việt xa quê hương trên toàn thế giới ! “ Tôi sẽ hát cho những niềm vui, những nổi buồn. Tôi sẽ hát cho giọt nước mắt lăn trên môi ai … “ xin giành tặng hai câu hát đó cho tất cả các bạn, những người đã yêu bóng đá bằng trọn con tim … có người hỏi tôi rằng tại sao đội bóng của chúng ta thất bại nhưng vẫn nhiều người giành sự chân thành cho đội bóng, họ vẫn hát , vẫn hô vang “ Việt Nam vô địch “, có bạn đem cả chính trị – kinh tế vào chỉ để cân đó đong đếm với bóng đá? 

Ở Thái Lan, khi mà nền chính trị còn đang là cuộc chiến giữa hai phe đãng đỏ và vàng, họ biểu tình, nội chiến thậm chí làm tê liệt cả kinh tế , Thái Lan trãi qua khoảng 10 năm trong bóng tối ấy vậy mà khi đội bóng của họ thi đấu , khi họ chiến thắng họ vẫn ôm chầm lấy nhau bất luận rằng họ đang là những người bất đồng về tư tưởng chính trị! 

u23-vn

Ở Iraq, đội bóng thất bại truớc chúng ta ở tứ kết, trong suốt 8 năm cuộc chiến tranh với Mỹ đất nước họ chỉ là một đống đổ nát, họ không biết bắt đầu lại từ đâu và rồi họ chọn bóng đá , họ lấy đó là món ăn tinh thần, là điểm tựa cho thế hệ trẻ xây dựng đất nước, năm 2007 họ là nhà vô địch của cả châu Á theo một cách tuyệt vời nhất , nó cũng giống như một món quà vô giá giành tặng cho quê hương họ. 

Ở Syria, đất nước đang chìm trong những ngày đen tối của cuộc nội chiến, các cầu thủ có người muốn bỏ sự nghiệp cầu thủ chỉ để về cầm súng cho chiến tranh, nhưng những người dân quê hương họ ngăn cản, họ không muốn đến thứ tình yêu cuối cùng của họ cũng phải chết … họ muốn bóng đá phải sống trong tim những người dân Syria, tất cả các cầu thủ của họ phải thi đấu và tập luyện ở nhiều quốc gia khác , khi đội bóng của họ chiến thắng họ cũng sẳn sàng xuống đường ăn mừng cho dù họ có thể chết bất cứ lúc nào … chỉ cần một viên đạn xẹt. 

Ở các nước châu Phi, nạn đói cướp đi của họ hàng trăm ngàn người mỗi năm, ấy vậy mà cứ đến những ngày có bóng đá, họ lại quên mất cái sờ sệt về miếng cơm manh áo kia chỉ lại ngồi chụm lại với nhau bên một chiếc Radio nho nhỏ , với họ xem bóng đá không phải chỉ bằng mắt, mà còn bằng cả trái tim ! Ở rất nhiều nơi trên thế giới họ cũng giống chúng ta , họ còn nhiều vấn đề khó khăn ở đất nước họ, từ tham nhũng, nghèo đói, đến cả chiến tranh … nhưng không ai lại mang bóng đá ra đặt chúng lên bàn cân cả, vì bóng đá là một thứ đặc biệt … nó có thể mang lại hoà bình và khiến mọi người gần nhau hơn ! 

u23-vn
Ký ức Thường Châu 2018: Mới đó đã sắp 6 năm

Vậy thì chúng ta cũng có quyền vui, quyền tự hào về những gì mà các chàng trai U23 đã làm được, lịch sử bóng đá Việt Nam sẽ ghi nhớ tên của họ, những chàng trai đã trút bỏ lớp nhộng Á Đông để trở thành một chú bướm bay cao trên bầu trời châu lục…

Như Xôi Lạc TV đã nói, ngày hôm nay, tôi biết các bạn đã khóc rất nhiều, nhưng cuộc chơi nào cũng vậy, phải có kẻ thắng người thua ! Chúng ta là kẻ thất bại trong một trận đấu, nhưng chúng ta là kẻ chiến thắng trong cả hình trình kì diệu này, chưa bao giờ tôi yêu người dân Việt Nam đến vậy, cám ơn các bạn đã đồng hành cùng những chàng trai ấy, các bạn xứng đáng nhận được những thành quả ngọt ngào hơn, nhưng đó là cuộc chơi chúng ta phải biết chấp nhận ! 

Còn các chàng trai, các bạn cũng đã làm hết sức mình rồi … hãy nghĩ ngơi và trở lại một cách mạnh mẽ hơn ! 

Cám ơn thầy Park Hang Seo , cám ơn vì đã đến với đất nước chúng tôi khi tuổi xế chiều , cái tuổi mà đáng lẽ ra ông phải nhận được sự chăm sóc từ con cháu , nhưng ông lại chọn cách đau đáu cùng bóng đá Việt Nam, cám ơn ông đã biến những chàng trai trẻ rụt rè kia thành những chiến binh thật sự, cám ơn vì đã mang đến chúng tôi những ngày hội bóng đá thật sự, và cám ơn ông vì những giọt nước mắt hôm nay !!!

Đặt tay lên ngực trái các bạn xem!

Có phải có chút bùi ngùi , chút u uất , vậy hãy cứ khóc cho tình yêu này , cho một cầu vồng giữa trời bão tuyết !